Góc Hàn Huyên về Cái Đẹp kỳ 29:

love 31

Trái tim thiên thần

Từ khi còn học mẫu giáo, tôi đã bị bạn bè xa lánh, chẳng có ai chơi với tôi cả chỉ vì ngoại hình quê mùa, xấu như lọ lem của tôi. Lên cấp hai, cấp ba tôi vẫn không có lấy một người bạn để trò chuyện. Tuy họ không nói ra nhưng tôi biết trong thâm tâm họ luôn có ác cảm với tôi, luôn ném về tôi ánh nhìn khinh thường. Những lúc tôi vắng mặt, họ chụm đầu vào nhau và bàn tán về tôi.

“Con nhỏ đó ấy à, xấu kinh lên được.”

“Con gái gì mà áo quần tóc tai luộm thuộm, nhếch nhác, mặt mũi đen nhẻm. Lúc đầu nhìn tớ cứ nghĩ nó thuộc dân châu Phi ấy chứ.”

“Tớ dám cá chắc với các cậu nó sẽ chẳng có một anh chàng người yêu nào đâu.”

“Haha, cậu nghĩ thế nào mà nói vậy, biết có ai tới bắt chuyện chưa mà đòi người yêu.”

“Nói đi cũng phải nói lại, cũng tội nó thiệt, chắc nó khổ tâm lắm nhỉ!”

“Hơi đâu mà đi lo chuyện thiên hạ, người như nó rồi sẽ sống một cuộc đời cô đơn đến già. Haha.” Cô gái nói câu vừa rồi rú lên một tràng cười sằng sặc. Những cô khác hùa theo.

Tiếng cười đột ngột ngưng bặt. Bọn chúng vừa nhìn thấy tôi bước vào lớp vội nín thinh, giả vờ chăm chú đọc sách. Tôi bước lại bàn mình, gục đầu. Nước mắt ứa ra. Bị đem ra làm trò hề cho mọi người, cảm giác này chẳng dễ chịu chút nào. Có đôi lần tôi oán trách ông trời vì đã bất công với tôi. Những lúc bị bạn bè chọc quê, chế giễu tôi chạy về nhà ôm chặt mẹ mà khóc rấm rức. Cuối cùng chỉ có mẹ là người thương tôi nhất. Mẹ xoa đầu tôi và nói.

“Con gái của mẹ là đẹp nhất mà.”

“Mẹ nói dối con, ai cũng chê con xấu xí, chẳng có ai chơi với con.” Tôi càng khóc to hơn.

“Có phải con giận mẹ vì đã sinh ra con không có được khuôn mặt xinh đẹp như bao cô gái khác?”

“Không ạ!” Tôi lắc đầu, nước mắt dàn dụa.

“Với mẹ, con là đứa con thiên thần đáng yêu nhất, dù con có như thế nào thì mẹ vẫn yêu con, con gái à!”

photo 1422544834386 d121ef7c6ea8

Nghe những lời âu yếm, vỗ về của mẹ, tôi nguôi ngoai nỗi buồn. Thôi bực tức, tôi quyết tâm bỏ ngoài tai những câu dè bỉu của bạn bè. Mãi đến năm lớp 11, bước ngoặt xảy đến với tôi. Tôi kết bạn với Song Thư – một cô gái xinh đẹp, nhà giàu nhưng không bao giờ tỏ ra kiêu căng hay chua ngoa. Lễ phép với người lớn, tôn trọng bạn bè, Song Thư dễ mến, hiền lành. Cô luôn tâm sự với tôi dù là chuyện nhỏ nhặt như hỏi tôi hôm nay mình mặc cái áo này có hợp không hay cậu xem mình nên để kiểu tóc nào nhỉ?… Có nhiều lúc tôi nghi ngờ rằng Song Thư chỉ cố tình làm vậy thôi rồi đến một lúc nào đó chán chê sẽ đem tôi lên bàn ‘mổ xẻ’ cùng với đám bạn nhiều chuyện ở lớp. Nhưng dần dần tôi nhận ra sự chân thành ở Song Thư. Tôi cảm thấy xấu hổ khi có ý nghĩ điên rồ như vậy.

Lang thang trong sân trường tôi nghe chúng bạn bàn luận về cuộc thi ‘Vẻ đẹp học đường’ do nhà trường tổ chức.

“Tớ sẽ đăng ký tham gia, tớ tự tin về vẻ ngoài của mình.”

“Nghe nói một trong ba vị giám khảo là anh Hải Đăng đấy, mình ngưỡng mộ anh ấy ghê!”

“Anh ấy chưa có bạn gái, đúng không?”

“Cậu không có cửa đâu, một người tài giỏi, điểu trai như anh Hải Đăng chắc chắn phải chọn một cô công chúa xinh đẹp.”

Lúc tôi bước ngang qua đám nữ sinh ấy, bọn họ nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lẫm cứ như tôi là một con quái vật gớm ghiếc vậy. Một trong đám nữ sinh đó cất tiếng.

“Là nó đấy, thật đáng thương.”

“Các cậu nghĩ thế nào khi con nhỏ đó tham gia ‘Vẻ đẹp học đường’?”

“Oh my god.”

Từng câu nói như mũi kim đâm vào tim tôi. Tôi bước nhanh như chạy để thoát khỏi cái móng vuốt mỉa mai của đám bạn cùng trường. Cứ nghĩ tới những lời ác ý đó, nước mắt tôi lại chực trào. Vì muốn được yên bình, tôi đã thu mình vào cái vỏ ốc của mình, không tiếp xúc với bất kỳ ai thế nhưng bọn người đó vẫn không chịu buông tha cho tôi. Hễ thấy mặt tôi ở đâu, họ lại nói bóng nói gió, xỏ xiên rồi phá lên cười. Đã mấy lần tôi muốn nghỉ học nhưng mẹ tôi kiên quyết phản đối. Thế là tôi cố nhẫn nhịn, tiếp tục tới trường.

Chỉ cần con chịu ‘nhẫn’ thì mọi sự may mắn sẽ đến với con. Nếu con bỏ cuộc, nhút nhát không chịu đối mặt thì người ta sẽ càng lấn lướt. Con hiểu không? Lời khuyên bảo nhẹ nhàng của mẹ theo gió vọng tới tai tôi. Phải cứng rắn, phải nhẫn nhịn. Tôi tự nhủ, lau nước ở khóe mi, sải bước.

“Thanh Tâm, đợi đã.”

Tôi dừng chân, ngoảnh lại. Song Thư đang chạy về phía tôi. Gương mặt hí hửng.

“Có chuyện gì vậy?” Tôi hỏi khi Song Thư tới gần.

“Đi chọn đồ giúp tớ nhé, tớ định đăng ký tham gia cuộc thi ‘Vẻ đẹp học đường’ mà chẳng biết mặc gì. Cậu biết cuộc thi đó chứ?”

Chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện.

“Tớ có nghe nói.”

“Ừm… hay là cậu đăng ký cùng tớ nhé!”

Yêu cầu của Song Thư như sét nổ bên tai tôi. Tôi chỉ tay vô người mình. “Tớ á? Làm sao được chứ, tớ mà tham gia thì có nước loại ngay từ vòng đầu tiên ấy.” Tôi cố cười gượng gạo.

Chúng tôi ra đến cổng trường và đi bộ trên vỉa hè.

“Không thử làm sao biết không được. Cậu phải cho bọn người kia biết bản lĩnh của cậu chứ, nếu cậu cứ tiếp tục chui mãi vào trong cái vỏ ốc của cậu thì bọn họ sẽ có cớ để mà tiếp tục xem thường cậu đấy.”

“Tớ… tớ không đủ tự tin.”

Chúng tôi bước vào một shop thời trang nổi tiếng. Vừa bước qua cánh cửa kính, tôi ngỡ ngàng vì mọi thứ nơi đây, trang hoàng và lộng lẫy. Đây là lần đầu tiên tôi được đặt chân tới một nơi sang trọng như thế này. Giá cả đắt đó, cả tháng lương làm thêm của tôi cũng không đủ để mà mua. Tôi đến đây để tư vấn cho Song Thư, cũng chẳng có ý định mua gì.

Song Thư cầm chiếc váy lên ướm thử vào người, hỏi tôi. “Cậu thấy thế nào?”

Tôi thành thật. “Dáng cậu thon thả, mặc gì cũng đẹp.”

Song Thư cười híp mắt. Chúng tôi dạo một vòng cửa hàng. “Cậu nghĩ sao về lời đề nghị của tớ?”

“Lời đề nghị?” Tôi hớ ra rồi nhìn vào đôi mắt mở to như muốn đợi câu trả lời từ tôi của Song Thư, tôi tằng hắng. “Tớ… cũng không biết nữa.”

“Loài hoa dại dù biết mình sẽ tàn lụi thế nhưng chúng vẫn cố nở hoa để làm đẹp lòng người qua đường, chẳng lẽ cậu còn không bằng loài hoa ấy hay sao?” Song Thư giận dỗi, bỏ đi lựa đồ một mình.

Tôi bước theo cô bạn. “Ừm, để tớ suy nghĩ đã.”

Song Thư nheo mắt tinh nghịch. “Nhớ là phải cho tớ câu trả lời mỹ mãn đấy nhé!” Cô nhe hai hàm răng trắng bóng, cười tươi. Tôi chẳng muốn để nụ cười ấy mất đi.

Chia tay Song Thư ở ngoài cửa shop, tôi bảo không về cùng được vì mình còn phải đến chỗ làm thêm. Nhưng thật ra tôi đi loanh quanh phố xá, suy nghĩ lời đề nghị của Song Thư. Một mùi thơm phức xộc vào mũi tôi khi tôi đi ngang qua tiệm bánh ngọt. Bụng đói cồn cào, tôi lục tìm ví tiền trong cặp, chỉ còn đủ để mua một cái. Bánh Tiramisu ngọt lịm, thơm nức mũi khiến tôi chảy cả nước miếng. Rồi tôi nhận thấy có ai đó đang nhìn tôi chẳm chằm. Tôi quay người lại, một cậu nhóc đen nhẻm ngồi bó gối trước cửa tiệm bánh nhìn tôi bằng ánh mắt thèm thuồng. Gia cảnh tôi nghèo khó những cũng không đến nỗi phải lang bạt khắp nơi để tìm chút cơm chút áo. Tôi động lòng trắc ẩn vì thương cảm nên tôi đã tặng nguyên cái bánh cho cậu bé kia. Cậu cúi dập đầu lia lịa như thay lời cảm ơn. Tôi bỗng thấy vui trong lòng.

Tôi ôm một chồng sách đủ loại bước ra từ thư viện trường. Lúc xuống cầu thang, tôi không may va vào một người. Tôi thì ngã sóng soài còn sách thì văng tung tóe. Người đụng phải tôi dù không phải là lỗi của mình vẫn lên tiếng xin lỗi tôi rối rít, còn nhặt sách giùm tôi nữa. Tôi ngẩn ngơ, không biết có phải vì cú ngã đau hay vì gương mặt anh chàng kia sáng lóa khiến tôi mất trí. Tôi nhận ra anh, anh chính là Hải Đăng học trên tôi một lớp, là người mà mọi cô gái đều nhắc tới. Tôi còn nghe nói anh là người đứng ra tài trợ cho cuộc thi ‘Vẻ đẹp học đường’.

“Của em đây.” Anh đưa sách cho tôi, nở một nụ cười với tôi. Khác với những nam sinh kia, ai nhìn tôi cũng đều thè lưỡi hoặc quay mặt đi. Nhưng anh thì không, anh còn bắt tay tôi nữa tỏ ý làm quen. Tôi nhận sách và đứng sững sờ nhìn bóng anh khuất sau cầu thang. Nhiều đêm tôi không ngủ vì mãi nghĩ vẩn vơ về anh dù tôi biết người như tôi không xứng với anh. Nên tôi chỉ lặng lẽ đứng một góc… nhìn anh. Như ngôi sao sáng trên bầu trời, tôi không thể với tới. Ngôi sao đẹp đến như thật ấy, tôi chỉ có thể… chiêm ngưỡng mà thôi.

Mấy ngày gần đây ai cũng bận đăng ký cuộc thi ‘Vẻ đẹp học đường’ được xem là lớn nhất từ trước tới nay rồi đứng trước gương luyện tập để đối đáp trơn tru với ban giám khảo mong dành được thiện cảm từ phía họ nên tôi được tự do, không còn nghe những lời bàn tán cay nghiệt kia nữa.

Đã quá trưa, tôi cầm hồ sơ tới phòng đăng ký. Bàn chân cứ ngập ngừng. Đúng lúc tôi định từ bỏ quay về thì một giọng nói ấm áp vang lên.

“Này, em…”

Tôi quay lại. Người mà tôi ngày đêm mong nhớ đang đứng trước mặt tôi.

“Có phải em muốn đăng ký tham gia cuộc thi ‘Vẻ đẹp học đường’ đúng không?”

Tôi gật. “Dạ, nhưng hết giờ rồi phải không anh?”

“Không sao, em có thể đăng ký ở chỗ anh cũng được.” Sau khi nhận hồ sơ từ tay tôi, anh Hải Đăng giở ra xem rồi nói. “Em đã đọc thể lệ chưa?”

“Rồi ạ!”

“Vòng ứng xử là vòng quan trọng nhất, em cố gắng lên nhé!” Anh nói.

“Dạ, em biết.” Tôi mấp máy môi gọi anh khi anh chuẩn bị vào phòng. “À, anh ơi…”

“Sao thế?” Anh ngoảnh lại ngạc nhiên hỏi.

“Em… em…” Tôi ấp úng, chưa bao giờ tôi thấy lời khó phát ra khỏi cửa miệng như lần này.

Anh tròn mắt nhìn tôi rồi bỗng anh cười. “Có gì em cứ nói, anh không khó tính đâu.”

“Anh… anh thấy em tham gia được chứ?”

“Sao em lại hỏi thế, bất ai cũng đều có quyền tham gia hết mà.” Rồi anh vỗ trán. “Anh hiểu rồi, có rất nhiều người hiểu sai ý về cuộc thi này em à!”

Tôi ngây người đến khi sực tỉnh nhìn quanh chỉ thấy mình tôi đứng trơ trọi giữa hành lang vắng hoe. Mấy ngày sau toàn trường biết chuyện tôi đăng ký thi ‘Vẻ đẹp học đường’. Họ cười nhạo tôi, những câu bình luận không mấy thiện ý bắt đầu nổi lên. Nhưng Song Thư bảo tôi hãy mặc kệ tất cả, chú tâm cho cuộc thi. Sự việc càng lên cao trào khi tôi lọt vào vòng chung kết cùng với hai cô bạn nữa là Song Thư và hoa khôi khối mười hai – Như Ngọc. Thông tin này khiến tôi sửng sốt. Có nằm mơ tôi cũng chẳng thể nào tin nổi điều này. Tôi tham gia một phần là vì Song Thư, phần còn lại tôi chỉ muốn thử sự can đảm của chính mình, có thế thì sau này vào đời tôi mới không bỡ ngỡ chứ tôi chẳng có ý tranh giành quán quân hay á quân. Đã đi tới bước này rồi thì không thể dừng lại. Tôi sẽ kiên trì đến giây phút cuối cùng. Dù kết quả là gì tôi cũng không hối tiếc.

Ngày thi đối đáp vòng ứng xử cũng đã đến. Ban giám khảo sẽ đưa ra duy nhất một câu hỏi và các thí sinh sẽ nói lên cảm nghĩ về hai từ ‘Hạnh phúc’. Một câu hỏi có sẵn ba đáp án nhưng phần trả lời xuất sắc là phụ thuộc vào các thí sinh. Câu hỏi mà Ban giám khảo đưa ra là: Sắc đẹp, tình yêu và tài năng, thứ gì làm bạn hạnh phúc nhất? Hoa khôi Như Ngọc cho rằng là sắc đẹp vì chỉ có nhan sắc mới có thể chinh phục tất cả, nhất là trái tim đàn ông. Song Thư chín chắn, hiểu biết hơn khi chọn tình yêu. Dù hạnh phúc hay khổ đau thì những giây phút trong tình yêu sẽ khiến người ta mỉm cười khi nhớ về.

Người cuối cùng là tôi. Đây là lần đầu tôi đứng trước đám đông để phát biểu cảm nghĩ nên tôi không thoát khỏi phần hồi hộp. Lúc tôi bước ra sân khấu, đám cổ động bên dưới rộ lên một tràng cười dài. Tôi biết những tiếng cười ấy có hàm ý gì. Tôi bấu chặt hai cánh tay vào gấu váy, nhìn sang cánh gà bên phải. Song Thư ra hiệu bảo tôi hãy mạnh dạn, đừng sợ sệt gì cả. Tôi nhìn về phía ban giám khảo, anh Hải Đăng chờ đợi câu trả lời từ tôi. Ánh mắt anh vừa nghiêm nghị lại vừa chan chứa tình cảm. Chính ánh mắt ấy làm xua tan bao nỗi sợ sệt trong tôi. Tôi hít một hơi thật sâu rồi nói.

“Kính thưa ban giám khảo, điều làm em cảm thấy hạnh phúc nhất chính là…”

Cả hội trường nín lặng dõi theo từng cử chỉ của tôi.

“… là mẹ của em ạ!”

Những giọng cười mỉa mai lại vang lên. Tôi vờ như không nghe thấy và tiếp tục nói những điều thành kính nhất từ đáy lòng.

“Từ lúc sinh ra cho đến khi em trưởng thành, em không có bạn bè ngoại trừ bạn Song Thư. Họ căm ghét và tránh xa em chỉ vì ngoại hình xấu xí của em. Duy chỉ có một người luôn nói rằng em – đẹp – nhất. Đó chính là mẹ em. Dù em có ra sao thì mẹ vẫn yêu thương, lo lắng, quan tâm và xem em là đứa con thiên thần của người. Chính điều ấy làm em vui và có động lực để phấn đấu đến ngày hôm nay. Mẹ – người là ngọn gió mát khi hè sang, là bếp lửa ấm áp khi đông về. Em rất vui và hạnh phúc khi được làm con của người. Em chỉ muốn nói một điều…” Tôi khịt mũi, giọng nói sao nghẹn ngào thế này. “Em chỉ muốn gửi đến mẹ em một điều… ‘Mẹ à, hạnh phúc của con chính là có mẹ kề bên. Nếu có kiếp sau con vẫn muốn làm con của mẹ. Con yêu mẹ nhiều lắm ạ!’”

Tôi kết thúc phần trình bày của mình trong niềm xúc động vô bờ. Bao giọt nước mắt cứ thi nhau chảy, ướt quanh hai gò má. Cả hội trường lặng thinh. Tôi còn nghe tiếng sụt sùi của ai đó gần chỗ tôi đang đứng. Rất lâu sau, giây phút thăng hoa cuối cùng vỡ òa. Những tràng pháo tay nồng nhiệt giòn giã cất lên. Và lần này là những tiếng vỗ tay chúc mừng khi chiếc vương miện trao về tôi. Song Thư chạy lên sân khấu ôm chầm lấy tôi và luôn miệng chúc mừng tôi. Từ phía dưới cũng có nhiều bạn chạy lên tặng hoa và bắt tay tôi- điều mà tôi chưa từng làm với bất kỳ ai. Duy chỉ có Như Ngọc là lộ vẻ mặt không vui biết mình đứng thứ ba.

Mặt trời nhô lên từ phía đằng đông. Những giọt nắng nghịch ngợm nhảy múa quanh đám lá. Tâm trạng thoải mái và vui vẻ, tôi đi chung quanh khuôn viên trường học. Tình cờ trông thấy anh Hải Đăng và Song Thư đang nói chuyện gì đó rất vui vẻ. Trong đáy mắt anh hiện lên những tia long lanh niềm vui. Người như anh Hải Đăng thì chỉ có Song Thư mới xứng thôi. Khi tôi nói ra điều này với Song Thư, cô bạn cốc đầu tôi.

“Đồ ngốc này, hồi nãy anh Hải Đăng hỏi tớ về cậu đấy.”

“Về tớ ư?” Tôi tròn xoe đôi mắt. “Nhưng tớ cảm thấy…” Tôi xị mặt.

“Còn điều này nữa tớ quên nói cho cậu biết, anh Hải Đăng là anh trai tớ đấy.”

“Ơ…” Chắc có lẽ mặt tôi lúc ấy ngố lắm thì phải.

***

love 31

Rồi sau này con gái của mẹ sẽ có được một chàng Hoàng tử yêu con thật lòng. Vì thế còn đừng tự ti về bản thân mình nữa. Vẻ đẹp quan trọng nhất chính là vẻ đẹp tâm hồn đấy, con có biết không? Người con yêu sẽ yêu cả những khuyết điểm của con. Tin mẹ đi. Con gái mẹ nhất định hạnh phúc mà. Những lời của mẹ lại vang vọng trong đầu tôi. Thật vậy, từ lúc quen anh Hải Đăng tới giờ, anh chưa lần nào đem tôi ra so sánh với những cô gái khác hay bảo tôi phải thay đổi từ kiểu tóc đến cách ăn mặc sao cho phù hợp với giới trẻ hiện nay. Đó cũng chính là điểm mà tôi vừa yêu vừa ái mộ anh.

“Cháu ơi, cho bà hỏi địa chỉ này ở đâu vậy cháu?” Tiếng của một bà cụ cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

Tôi nhìn tờ giấy rồi dẫn bà lão đi tìm ngôi nhà mà bà muốn đến. Sau hơn nửa tiếng lòng vòng dướ
i trời nắng gay gắt, cuối cùng căn nhà mà bà cụ đi đường muốn tìm cũng hiện ra. Đó là một ngôi nhà rất đẹp được xây theo kiểu Pháp. Cổng rào là những dây thường xuân bao quanh. Tôi bấm chuông và đợi người bên trong ra mở.

“Hay là cháu vào nhà uống cốc nước cho mát, trời nắng thế này.”

“Dạ, thôi ạ, cháu có việc phải đi.”

Cánh cổng hé mở. Tôi mắt tròn mắt dẹt khi người vừa ra mở cửa chính là anh Hải Đăng.

“Ơ… Thanh Tâm…” Rồi anh quay sang bà lão tóc bạc đang xoa tấm lưng còng. “Sao ngoại lên mà không báo với cháu để cháu ra đón.” Anh đỡ lấy cái túi vải của bà. Thì ra bà lão ấy chính là bà ngoại của anh.

“Bà muốn cho cháu bất ngờ ấy mà, hai đứa quen nhau sao?” Bà hấp háy đôi mắt già nua.

“Dạ, bọn cháu học chung trường.” Anh nhanh nhảu.

“Dạ, cháu xin phép bà hôm khác cháu ghé chơi, giờ cháu có chút việc bận. Cháu chào bà!” Tôi gật đầu chào anh Hải Đăng rồi quay mặt đi, che giấu niềm phấn khởi đang tuôn trào trong lòng. Trái đất này thật nhỏ bé. Khi đã đi được một đoạn, tôi vẫn còn nghe tiếng hai bà cháu đang đối thoại với nhau.

“Tuy không xinh xắn như cháu gái ta nhưng con bé mang trái tim của một thiên thần.”

“Thế bà có muốn có một cô cháu dâu như thế không ạ?”

“Vậy thì còn gì bằng.”

Tôi đưa tay sờ lên hai má mình, nóng ran. Chẳng biết vì sao.

***

Chưa tới ngày tốt nghiệp, anh Hải Đăng nhận cùng lúc hai học bổng từ hai trường đại học danh tiếng của Pháp và Hàn. Nhưng anh chọn Pháp vì có lần anh tâm sự anh rất thích phong cách cổ điển của những ngôi nhà ở Pari. Anh đăng ký ngành kiến trúc sư. Tôi vừa vui vừa buồn. Vui với niềm vui của anh. Buồn vì phải xa anh những năm năm, cách nhau hàng ngàn kilomet. Nhưng anh bảo, khoảng cách địa lý không hề xa miễn là trong lòng luôn hướng về nhau.

Tôi tiễn anh ở sân bay vào một ngày lộng gió. Chúc anh lên đường bình an. Tôi còn muốn nói nhiều điều nữa nhưng cổ họng lúc ấy cứ nghẹn lại, chẳng thành câu. Đành lặng im. Mong rằng anh sẽ hiểu. Anh nắm tay tôi bịn rịn, quyến luyến chẳng rời. Tôi cũng thế. Trước khi bước vào trong, anh đặt lên trán tôi một nụ hôn nhẹ.

Tôi ngẩn ngơ nhìn theo chiếc máy bay, càng lúc càng xa đến khi chỉ còn lại một chấm bé xíu trên nền trời xanh thẳm, tôi thì thầm như đang nói với chính anh. Thời gian có thể làm phai mờ mọi thứ, sắc đẹp cuốn trôi theo bọt biển, tiền bạc tan vào hư vô chỉ có trái tim yêu chân thành là còn mãi, phải không anh?

Em sẽ đợi anh về!

Nguyễn Thị Ngọc Vy

Sưu tầm

Theo BẢN TIN SẮC ĐẸP- THẨM MỸ HỒNG KÔNG (www.thammyhongkong.vn)

Để tìm hiểu về tất cả thông tin về xu hướng làm đẹp, sống đẹp, hãy truy cập trang www.thammyhongkong.vn

Thẩm mỹ Hồng Kông– Cơ sở Thẩm mỹ Không Phẫu Thuật Uy Tín Nhất VN

Thẩm mỹ Hồng Kông là cơ sở phun, tạo mẫu thiết kế lông mày, mắt môi bền đẹp, hiện đại nhất Việt Nam với đội ngũ chuyên viên tu nghiệp tại Hồng Kông, Pháp, Mỹ, Bỉ, Thuỵ Sĩ. Ngoài ra, thẩm mỹ Hồng Kông còn cung cấp nhiều dịch vụ làm đẹp khác: giảm béo, trẻ hóa da, tắm trắng…  Khách hàng luôn yên tâm về sự an toàn tuyệt đối và có vẻ đẹp tự nhiên hoàn hảo.

Địa chỉ duy nhất 51 Hàng Gà, Hoàn Kiếm, Hà Nội.

Số điện thoại: 094.992.5151; 043.9.233.422

Email:   thammyhongkong51hangga@gmail.com

Website: www.thammyhongkong.vn

Fanpage: www.facebook.com/thammyhongkong51hangga

Trả lời